[TTTL] 22

【曦澄】心澄则灵 22

 

22 |

 

Vân Mộng, ba ngày sau.

Một chiếc thuyền nho nhỏ rẽ mở lớp lá sen xanh biếc đan dày trùng điệp, mở lối đi vào cổng lớn của Liên Hoa Ổ. Một đệ tử trẻ tuổi đương gà gật dưới tán cây đại thụ cạnh cổng chợt giật mình, vội vàng đứng phắt dậy, run lẩy bẩy mà cúi mình hành lễ: “Ra mắt Tông chủ!…. Ra mắt Lam tông chủ, Lam nhị công tử!”

Tông chủ ra ngoài du lịch đã ba tháng trời, trong lúc đó rất ít gửi tin tức về, chúng đệ tử ở Liên Hoa Ổ tuy không nói ra ngoài miệng song trong lòng cũng ít nhiều có điều sa sút, rồi chẳng ngờ rằng mất hút suốt ba tháng trời, đến lúc đi về thì Tông chủ lại dẫn theo ba người cùng nhau về. Đương nhiên cậu có biết về Lam Thị Song Bích, nhưng mà cái vị đi sau cùng kia thì cậu lại chẳng biết nên xưng hô thế nào, lại cũng không dám rút kiếm ra trước mặt Tông chủ và Lam Thị Song Bích kia, chỉ đành gượng gạo mà lần chần im lặng.

Giang Trừng nhìn cậu ta một cái rồi dời tầm nhìn đi, hắn đi lướt qua, chỉ lẳng lặng vất lại một câu: “Giang Viễn, truyền lời xuống dưới, từ hôm nay trở đi, hết thảy đệ tử chín đời trở xuống ở Liên Hoa Ổ đều sửa miệng gọi hắn là Đại sư bá.”

 

Giang Viễn ngỡ người ra một lúc, nghe lời này mà sợ đến độ mồm miệng há hốc đất trời đảo lộn, đến cả khi Ngụy Vô Tiện vẫy tay cười chào cậu cũng chẳng còn đầu óc đâu mà để ý tới, chờ đến khi thần hồn về lại thì Tông chủ dẫn một hàng bốn người đã đi vào bên trong khuất dáng, chỉ còn lại mỗi mình cậu vẫn đứng ngẩn ra như khúc gỗ ở ngoài cổng lớn Liên Hoa Ổ.

 

Tui… tui là ai, tui đang ở đâu…….

Đây không thể là nào là Tông chủ nhà mình được….. Vì sao đi ra ngoài du lịch được ba tháng, vừa về đến nhà là đã để Di Lăng Lão Tổ nhận tổ quy tông rồi….?!!!!

Liên Hoa Ổ nhà mình không phải có Ngụy Vô Tiện với chó là không được mò vào sao?!!!!

…. Ý, sao mà chó thì không được cho vào nhỉ?

 

Giang Viễn đứng ngoài cổng hứng gió một hồi, vả cho mình một phát, bấy giờ mới rùng mình một cái, lủi thoắt vào trong cổng, sợ hãi chạy đi tìm đám sư huynh để truyền tin.

 

Giang Trừng thì dẫn theo ba người, đi vào trong từ đường.

Từ đường họ Giang nằm sâu bên trong Liên Hoa Ổ, cổ kính yên tĩnh, ánh sáng sâu thăm thẳm, dù là ban ngày thì đèn nến thắp mông lung. Đây là lần đầu tiên Lam Hi Thần đặt chân đến nơi đây, còn Lam Vong Cơ là lần thứ hai, Ngụy Vô Tiện thì là vô số lần, song cũng là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện đường đường chính chính mà bước vào nơi đây khi đã trùng sinh.

Giang Trừng đứng sóng vai hắn trước bài vị liệt tổ liệt tông Giang gia, ngước nhìn anh linh chư thiên. Giang Trừng bảo: “Quỳ xuống.”

Lam Vong Cơ bước lên nửa bước theo phản xạ có điều kiện, rồi lại cứng đờ mà thắng lại. Ngụy Vô Tiện đã tự quỳ xuống, còn Giang Trừng khi bảo hắn quỳ xuống thì cũng tự mình gập gối, cũng quỳ trước liệt tổ liệt tông Giang gia y như hắn.

Đã bao nhiêu năm rồi, họ đã không cùng nhau quỳ tại đây rồi.

Bao nhiêu năm vậy rồi, chẳng ngờ hai người họ vẫn có thể cùng quỳ tại đây.

 

Giang Trừng thắp một nén hương, nhắm hai mắt lại, thấp giọng khấn: “Cha, mẹ, tỷ tỷ, con dẫn Ngụy Vô Tiện về rồi đây.”

Chuyện khi xưa thấp thoáng khi ẩn khi hiện trước mắt như bóng đèn kéo quân, hắn khấn xong câu đó, rồi lại chẳng biết phải nói tiếp thế nào. Nhưng thực ra cũng chẳng cần phải nói thêm gì hết…… Bọn họ có thể thấy được, thế là đủ rồi. Ánh mắt Giang Trừng lấp lóe, chỉ lẳng lặng chắp nén hương rồi cúi người, vái lạy ba cái, sau đó đứng thẳng người, chuyển hương cho Ngụy Vô Tiện: “Này, đến ngươi đấy.”

Ngụy Vô Tiện nhận nén hương, ánh mắt phức tạp mà nhìn chăm chăm làn khói hương lượn lờ, nghe mùi gỗ đàn hương quen thuộc ở Liên Hoa Ổ, cảm giác như thể đang nằm mơ, sinh ra đôi phần xa cách mới lạ. Khi còn bé, hắn cũng đến quỳ ở từ đường cùng với Giang Trừng, đôi khi là nhân dịp tế lễ, mà đa phần là phải chịu phạt quỳ, Giang Trừng luôn là người quỳ xuống trước nhất, sau đó thì vùng vằng mà lầm bầm bảo: “Đến ngươi đấy”, rồi chuyển hương cho hắn. Thế rồi chẳng bao lâu sau, tỷ tỷ sẽ lén chạy vào trong, mang ít đồ ăn vặt cho hai đứa em đang bị phạt quỳ, rồi lại thêm một chốc nữa, Giang Phong Miên sẽ đi vào miễn phạt cho cả hai, rồi lại dặn hai đứa đừng để Ngu phu nhân bắt lại lần nữa.

Ngụy Vô Tiệng dâng hương, ngóng nhìn hai tấm linh vị trên từ đường, nói: “Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, con……”

Hắn định nói tiếp lời Giang Trừng ban nãy, bảo con đã về rồi, nhưng hình ảnh sự phụ chăm nom dạy dỗ thời còn niên thiếu, sư tỷ dịu dàng săn sóc, và cả lời sư nương dặn dò buổi quyết biệt sinh tử ấy cứ vờn quanh không dứt trong đầu hắn. Liên Hoa Ổ chính là ngôi nhà của hắn, là thời niên thiếu của hắn, là quãng đời vui sướng thỏa thích, buông tuồng vô ưu nhất không gì sánh được trên đời này. Giang túc thúc đối xử rất tốt với hắn, sao hắn có thể quên được? Bất chợt Ngụy Vô Tiện không kiềm được mà nước mắt tuôn rơi lã chã, rồi thì hả họng gào khóc, đến cả câu “Con về rồi” ban nãy định nói ra mà cũng bật ra thành tiếng nức nở nghẹn ngào lộn xộn, không đầu không đuôi mà kêu nào là “Giang thúc thúc” “Ngu phu nhân” và “Sư tỷ”.

 

Giang Trừng đứng bên cạnh mà luống cuống tay chân hết cả, quả thực chỉ muốn há miệng chửi đổng. Quen biết Ngụy Vô Tiện từ bé tới giờ, có nằm mơ cũng chẳng ngờ được rằng hắn lại có thể khóc đến độ như vậy, mà rồi cứ nghe hoài nghe mãi, chính hắn cũng tự nhiên cũng muốn…… Ngừng! Ngừng lại ! Giang Trừng vừa hoảng hốt vừa lúng túng, nghiến răng nghiến lợi quay sang trừng Lam Vong Cơ một cái, Lam Vông Cơ đọc hiểu ánh mắt hắn, sau rốt cũng không nhịn nổi nữa, sau thoáng kinh ngạc thì lập tức sải bước đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện rồi ôm hắn vào trong lòng mình, khe khẽ vỗ lưng an ủi, mặc cho Ngụy Vô Tiện ôm chầm lấy mình, khóc bù lu bù loa đến độ hụt hơi.

Giang Trừng quay người rời đi, để lại không gian riêng cho ai người họ. Đó giờ hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ khoan nhượng mà để Lam Vong Cơ bước chân vào trong từ đường nhà mình như vậy, lại cũng chẳng từng nghĩ rằng mình sẽ chịu dung thứ mà để hai người đó ôm ôm ấp ấp trong từ đường Giang gia.

 

Thế nhưng yêu thương thì chẳng thể gạt người được.

Yêu là vô tội. Yêu là trả giá. Yêu là yếu điểm, cũng là khôi giáp.

Hắn ngẫm tới tình yêu bí mật ẩn giấu trong lòng mình, bất giác mà quay đầu nhìn sang phía Lam Hi Thần. Ánh mắt của hai người đan xem đối diện nhau trong không trung, ánh mắt Lam Hi Thần sâu lắng mà dịu mềm, như thể có điều muốn bày tỏ xong rồi muốn nói lại thôi, tựa như nước sông Cô Tô, con nước lặng sâu thẳm phản chiếu nỗi đau đớn và dịu dàng mà Giang Trừng chẳng thể nào đọc hiểu. Song chỉ trong thoảng chốc, Lam Hi Thần như thể phải bỏng, y vội dời tầm mắt đi, chuyển sang nhìn chằm chằm lớp gạch xanh dưới thềm.

 

Trong lòng Giang Trừng thót một nhịp, cảm giác lo lắng sợ hãi man mác chợt trỗi dậy trong lòng, sợ rằng chỉ cần vung mái chèo lên là sẽ đập vỡ ảo mộng như bóng trăng trôi nổi trên mặt nước của hắn.

Y…….. y phát hiện ra tâm tư của mình rồi sao?

Không, không thể nào, là tại mình nghĩ nhiều thôi.

Giang Trừng không dám để bản thân mình nghĩ nhiều nữa, bèn dứt khoát bứt tầm mắt đi, để tâm tình lo được lo mất tĩnh lại. Đây là lần đầu tiên hắn có thời gian để bình tĩnh lại, để xem lại phần tình cảm gần như không có kết quả này.

 

Sư huynh của mình, đệ đệ của y còn đang ôm nhau ở đây, kết đôi làm đạo lữ, hai mà như một, bọn họ có thể tự do tự tại, một lòng một ý, sánh vai đến tận chân trời, sống chết có nhau; Song hai người họ lại là tông chủ hai họ Giang Lam, danh tính, thanh danh của họ, tất thảy thuộc về họ, đều phải gắn liền với tông môn trước nhất.

Họ là rường cột của cả hai gia tộc.

Giang Trừng không sợ bị người đàm tiếu đoạn tụ, không sợ bị người thóa mạ sau lưng, thậm chí chẳng sợ hương hỏa Giang gia đứt đoạn —— Trên dưới Giang gia cả họ cũng chỉ còn lại một mình hắn, cả gia nghiệp này về sau cũng sẽ để lại cho Kim Lăng.

Thế nhưng sao hắn nỡ để Lam Hi Thần chịu đựng những chuyện như vậy? Cho dù chỉ có đôi chút phần khả năng đi nữa cũng đủ khiến hắn cảm thấy khó chịu đến mức ngột ngạt. Lam Hi Thần sáng sủa rạng ngời như thế, dịu dàng thẳng thắn như thế, y hoàn hảo nhường đó, làm sao có thể để y phải chịu tổn thương bởi những điều như thế? Trên vai y có trách nhiệm tông tộc, có Lam Khải Nhân, y kẹt ở giữa thì sao có thể lựa chọn được? Lại cớ sao lại phải bị làm khó vì chuyện đó?

 

Y xứng đáng với những gì tốt nhất trên đời này. Giang Trừng nghĩ, hắn dựa vào đâu để bắt Lam Hi Thần phải chịu những tội đó vì hắn?

Hắn dựa vào đâu chứ.

Ngoài việc tự mình đa tình ra, hắn chẳng có gì hết —— Dù sao, tất thảy những chuyện này, chẳng qua là ý yêu thương đến từ một mình hắn, là sự trăn trở của một mình hắn, là một mình hắn làm kẻ si nói mộng. Trên đời này sẽ chẳng có chuyện trùng hợp như thế, có thể khiến hai huynh đệ Lam gia đều biến thành đoạn tụ.

 

Lam Hi Thần sẽ là một vị tông chủ tốt nhất, là người chồng tốt nhất, cũng là người cha tốt nhất.

Còn hắn thì sao? Hắn sẽ trở thành người như thế nào? Hắn sẽ là chiến hữu tốt nhất của Lam Hi Thần, Giang Lam hai họ vĩnh kết đồng minh, thậm chí còn gần gũi hơn cả thời Kim Quang Dao tại thế.

 

Vậy nhưng, thật là kỳ lạ, nếu là một đôi đoạn tụ, nâng đỡ nhau một đời, không rời không bỏ, thế nhân sẽ chăm chăm sỉ vả sau lưng; nhưng nếu là một đôi huynh đệ hảo hữu, sống chết kề cạnh, tình sâu như bể thì tất cả mọi người lại chỉ ca ngợi tán dương nghĩa cao thượng. Giang Trừng nghĩ chuyện không lâu trước đó chính hắn còn là một trong những kẻ chỉ thẳng mặt Ngụy Vô Tiện mà mắng đoạn tụ, bất giác cảm thấy tự giễu và hoang đường sâu sắc, suýt nữa là nhếch miệng cười khẩy.

Đúng là quả báo ngay trước mắt, cho đáng đời mình cô độc cả đời.

 

Đành thôi. Mặc kệ đi, chẳng muốn nghĩ nữa.

Nghĩ mà làm gì đây? Rõ ràng mọi chuyện đều đã rõ ràng cả rồi, mà chính hắn cũng đã quyết trong lòng rồi.

Giang Trừng hít một hơi thật sâu, dứt khoát gác hết mọi tâm tư sang một bên.

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng khóc xong, sụt sùi dứt cơn nấc, hắn loay hoay lau nước mắt, chui ra khỏi lồng ngực Lam Vong Cơ. Giang Trừng lạnh lùng đằng hắng một tiếng kéo hắn về với thực tại: “Khóc đủ chưa? Lau mặt đi, ra cái thể thống gì!”

“……” Ngụy Vô Tiện tiện tay nhận chiếc khăn tay mà Giang Trừng dí qua, lau quệt nước mắt cho sạch, rồi chợt nhận ra chiếc khăn tay này là vật cũ của Giang Yếm Ly khi xưa, bèn vội vàng chùi tay vào quần áo rồi cẩn cẩn thận thận nâng niu gấp chiếc khăn lại cất vào trong lòng, quay sang nói với Giang Trừng: “Ngươi mẹ nó sao không nói rõ ràng, suýt nữa thì ta làm bẩn khăn tay của sư tỷ rồi!”

“Hừ, coi như là ngươi vẫn còn có mắt nhìn.” Giang Trừng nhếch miệng cười nhưng rồi chỉ lướt qua trong thoáng chốc, “Được rồi, nếu là mọi chuyện đã xong xuôi, ta cũng nên đi rồi.”

“…..Đi?” Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, “Ngươi định đi đâu?”

Giang Trừng: “Vân du tứ phương.”

Ngụy Vô Tiện: “Bao lâu?”

Giang Trừng: “Nhanh thì mấy tháng, lâu thì còn tùy hứng ta. Bởi vậy lúc ta không ở đây, mọi chuyện trong Giang gia đều chuyển cho ngươi trông nom, biết chưa?”

Ngụy Vô Tiện: “….Hả?”

 

Giang Trừng vỗ tay một cái: “Giang Chiến, Giang Anh.”

“Có!” Hai đệ tử trẻ tuổi cung cung kính kính đứng ngoài từ đường, trong tay bê một chồng công văn và quyển trục chất cao như núi.

“Biết xưng hô làm sao với người này chưa?”

“Biết ạ! Đại sư bá!”

“Biết trị hắn thế nào chứ?”

“Biết ạ!” Hai người đặt đống công văn xuống trước, mỗi người thò tay vào trong túi càn khôn lôi ra một con chó con.

Ngụy Vô Tiện sởn hết cả tóc gáy, liều mạng rúc vào trong lòng Lam Vong Cơ.

Giang Trừng hả hê cực kỳ, đắc ý đỉnh điểm: “Rất tốt. Khoảng thời gian tới đây khi ta không ở, tất cả sự vụ đều phải nghe theo sắp xếp của Ngụy Anh, có chuyện hay không cũng đừng có gửi tin, đừng có làm phiền ta, hiểu chưa?”

“Đã hiểu ạ! Xin tông chủ cứ an tâm!”

Ngụy Vô Tiện: “……….Cái gì đấy, Giang Trừng, ngươi không sợ ta dỡ banh cái Liên Hoa Ổ này à?”

Giang Trừng liếc hắn một cái: “Ngươi dám dỡ, ta dám xách ngươi về, đánh cho mười vạn lần, đánh cho vào địa ngục luôn, sau đó….”

Ngụy Vô Tiện: “Sau đó?”

Giang Trừng cười khẩy: “Sau đó lại lôi ngươi từ mười tám tầng địa ngục về, bắt ngươi tiếp tục làm việc.”

Ngụy Vô Tiện: ….Má, Giang Trừng ngươi hư nhá! Là kẻ nào dạy hư sư muội của ta?!

Giang Trừng phất tay, quay người rời đi: “Đi đây.”

Ngụy Vô Tiện lập trường rõ ràng lại vững vàng, không quên vẫy tay với hắn: “Sư đệ, đừng quên đồ kỷ niệm cho ta nha!”

Hai đệ tử Giang gia do dự hỏi: “Tông chủ, vậy lúc ngài không ở đây, nếu Lam nhị công tử đi vào Liên Hoa Ổ, vậy…”

“Với đạo hạnh của mấy đứa mà còn tưởng ngăn chặn Lam nhị công tử?” Giang Trừng cười xùy một tiếng, chẳng hề khách khí mà trào phúng, trong lời nói hiếm khi lại chẳng hề có ác ý. Hai đệ tử chắp tay vâng dạ, thế là Giang Trừng bước khỏi ngưỡng cửa, thong dong rời đi.

 

Lam Vong Cơ do dự trong thoáng chốc, sau rốt vẫn ghé tai đạo lữ nói đôi câu rồi rảo bước đuổi theo.

Giag Trừng thực sự cảm thấy kỳ lạ, Lam Vong Cơ ấy mà lại chặn hắn lại để nói chuyện. Hắn đứng bên hồ sen, gió thu lay động vạt áo, thong dong nhướn nửa bên mày, đánh giá Lam Vong Cơ đứng ngay trước mắt: “Lam nhị công tử, còn chuyện gì nữa?”

Lam Vong Cơ lẳng lặng hồi lâu, sau rồi chắp tay, vái lễ mà rằng: “Khẩn cầu Giang tông chủ cho hay, năm đó huynh trường đã làm chuyện gì.”

Lần đầu tiên trong đời Giang Trừng thấy hắn hành xử lễ độ từ trong thâm tâm thế với mình, suýt nữa muốn cười: “Y làm gì cho ngươi, ngươi còn không rõ?”

 Lam Vong Cơ thấp giọng đáp: “……Huynh trưởng và thúc phụ chưa từng nói rõ, chuyện liên quan đến huynh trưởng, vẫn mong Giang Tông chủ nói cho tỏ tường.” Dứt lời, cúi đầu vái thật sâu.

“Lam Vong Cơ,” Giang Trừng nhướn mày, cuối cùng cũng khẽ bật cười, nói, “Sao ngươi lại thấy rằng, ta sẽ vì ngươi, mà gạt bỏ lời hứa với huynh trưởng ngươi?”

Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, nghe mà trong lòng ngổn ngang. Giang Trừng thì đã thu vẻ cười lạnh lại, hắn nhíu mày, nói: “Ngươi khỏi nghĩ nữa đi, đây là chuyện ta đã hứa với huynh trưởng ngươi, ta đã hứa sẽ không nói cho ngươi, đời này cũng không định nói đâu.”

“……”

“Ngươi chỉ cần biết rằng vì ngươi mà y đã phải trả giá rất nhiều, thế là đủ rồi.” Giang Trừng quay người đi, tóc mái rũ xuống che khuất ánh mắt của hắn.

 

Lam Vong Cơ dõi nhìn bóng lưng hắn, bần thần hoảng hốt, đăm chiêu tư lự.

Giang Trừng im lặng rất lâu, sau rồi cũng không quay đầu lại, chỉ quay lưng mà nói với hắn: “Lam Vong Cơ, nếu ngươi dám phụ hắn, lần này, cho dù có là huynh trưởng ngươi đi nữa thì cũng không cứu nổi ngươi đâu.”

Cả hai đều rõ ràng, “hắn” ở đây là chỉ ai.

Lam Vong Cơ nghiêm mặt đáp: “Không đâu.”

“Tốt nhất là không.” Giang Trừng cười khẩy một tiếng, quay người mà đi.

 

Thời tiết đầu thu, lá sen vẫn một màu xanh mơn mởn, khung cảnh ngày hè vẫn chưa vơi đi. Vân Mộng rợp bóng lá xanh đến tận chân trời, cảnh đẹp mênh mông ngút ngàn. Lam Hi Thần đứng một mình bên đầu kia hồ sen, song gió mát thoảng qua cũng chẳng thể giải tỏa được cõi lòng rối như tơ vò của y.

Tay y bất giác sờ lên Liệt Băng cài bên hông, như thể muốn mượn cảm giác lạnh băng của thân ngọc tiêu để tĩnh tâm lại song chẳng hề có chút hiệu quả nào. Trong đầu y bây giờ chỉ rặt mỗi khung cảnh trong từ đường mới nãy, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện cùng quỳ trước bàn thờ, thắp hương chuyền tay, cùng bái tổ tông.

Tuy rằng biết rõ bọn họ là sư huynh đệ, cũng chẳng thể gạt đi được sự tương tự như thể đang nhị bái cao đường.

Từ trước đến giờ Lam Hi Thần chưa từng trải qua cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng như thế, như thể phải tận mắt nhìn người mà mình yêu thương nhất cõi lòng kề cận gắn bó với người bên cạnh và rồi bái đường thành thân. Trong lòng y như thể có ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt, thui rụi cả quả tim y trên lửa hồng, sự đố kỵ như thể dầu mỡ rỉ ra càng khiến cho ngọn lửa phẫn nộ cháy càng thêm đượm, đến cả cơn chua chát như nước lũ cũng chẳng thể nào dập tắt được nó.

 

Y chưa từng biết thế nào là đố kỵ, cũng như y chưa từng được nếm mùi yêu một ai.

Lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị này, những cay đắng và hổ thẹn như đã nhấn chím lấy y. Lam Hi Thần biết bản thân không nên có loại tâm tình thế này, y không nên đố kỵ với sư huynh của Vãn Ngâm, với em dâu của mình, không nên nảy sinh loại suy nghĩ như thế, thậm chí y còn hy vọng rằng người đương cùng Vãn Ngâm quỳ gối trước bàn thờ tổ họ Giang kia là chính bản thân y.

Nhưng mà…. y cũng đành chịu.

Đứng trước bài vị nhà họ Giang, dường như có muôn vàn anh linh tiên tổ đang nhìn y từ trên cao, khiến hết thảy những điều bất nhã bất chính nhen nhóm trong tâm y đều như bị bóc trần rõ ràng, không bề che giấu. Lam Hi Thần bị nỗi tủi hổ giày vò châm chích tâm can, y mờ mịt bối rối ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy đệ đệ mình đứng ngay bên cạnh. Trên khuôn mặt giống mình như cùng một khuôn đúc ra kia, y nhìn thấy vẻ nghẹn ngào bối rối cũng giống hệt như chính mình lúc này vậy; mà qua đôi ngươi trong suốt như ngọc lưu ly kia, trong thoáng chốc y chợt hiểu rõ nội tâm của chính mình.

 

Tình chẳng rõ đã bén khi nao, một khắc sa chân, lòng này không đổi.

Phần tình cảm ấy vẫn luôn luôn ở đó, chẳng thể lảng tránh, tự nhiên mà có, như thể xuân sinh thu gặt, như thể là điều tất yếu duy nhất trong sinh mệnh y, tựa như một nhành đài sen cong cong đượm sương sớm, đế xanh đẫy hạt mẩy, hạt bùi thơm ngát, song tâm sen lại đắng ngắt.

Y ngẫm được cả vị ngọt lẫn đắng cùng lúc, ngẫm đến độ thần hồn run rẩy, đất trời đảo lộn.

 

Hóa ra là y thích Vãn Ngâm.

Lam Hi Thần đứng bên bờ ao sen, chầm chậm ngẫm lại mười ba năm đã qua, cũng ngẫm lại chuyện trước mười ba năm đó. Y cảm thấy hân hoan, cũng cảm thấy buồn bực.

 

Nhưng rồi tiếng Vãn Ngâm chợt vang lên từ sau lưng y: “Lam Hi Thần, ngươi đứng đây làm gì đây?”

“Vãn, Vãn Ngâm?” Lam Hi Thần thẫn thờ quay đầu qua, vẻ như chưa kịp hoàn hồn.

Giang Trừng hỏi: “Ta muốn ra ngoài ngao du, ngươi có muốn cùng đi với ta không?”

Ánh mắt hắn nhìn sang, tựa như một hồ nước ngày xuân, sóng nước lấp loáng, vẻ ngượng ngùng được lấp liếm dưới nét kiêu căng ngạo mạn.

Lam Hi Thần nhìn hắn, bất chợt như thấy cả thế giới vừa ngọt ngào vừa sáng sủa, hệt như một viên kẹo mạch nha trong trẻo thấu suốt vậy.

 

 

————tbc

#曦澄#蓝曦臣#江澄#魔道祖师#云梦双杰

One thought on “[TTTL] 22

  1. Aaaaaaaaaaasaas!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
    Vân du tứ phương, trong lúc đấy thì 2 tông chủ tiện thể hốt nhau luôn đi đừng ngại ngùng việc nhà đã có huynh đệ lo rồi :))))

    Liked by 1 person

Leave a comment